Gửi anh – người em thương,
500 ngày…
Nghe thì như một con số ngắn ngủi giữa vô vàn ngày tháng của đời người, nhưng với em, đó là cả một hành trình. Một hành trình mà em đã học cách yêu, cách kiên nhẫn, cách dịu dàng, và cả cách giữ lấy một người bằng cả trái tim.
Em không nhớ rõ từng ngày đã trôi qua như thế nào, nhưng em nhớ cảm giác khi mình bắt đầu, nhớ ánh mắt đầu tiên anh nhìn em, nhớ từng tin nhắn, từng cuộc gọi đêm khuya, từng lần chúng ta nắm tay nhau giữa những lặng thinh của cuộc sống.
Không phải lúc nào cũng êm đềm. Đôi lúc, em và anh vụng về làm tổn thương nhau. Nhưng lạ lắm, em chưa bao giờ nghĩ đến việc buông bỏ. Vì mỗi lần nhìn thấy anh, em lại nhớ lý do tại sao em chọn bắt đầu.
500 ngày bên nhau, em nhận ra:
Tình yêu không phải là những điều to lớn hay ồn ào, mà là sự hiện diện thầm lặng nhưng vững vàng của anh trong cuộc đời em. Là khi em mệt mỏi, có một bờ vai để tựa vào. Là khi em vui, có người để sẻ chia. Là khi em yếu lòng, có người vẫn nắm tay em thật chặt.
Em không dám hứa điều gì cho tương lai, vì cuộc đời luôn có những bất ngờ chẳng ai ngờ tới. Nhưng nếu được chọn lại, em vẫn sẽ chọn anh – ở đúng thời điểm đó, với trái tim nguyên vẹn này.
Cảm ơn anh, vì đã bước vào cuộc đời em.
Cảm ơn anh, vì vẫn ở đây – sau 500 ngày.
Và nếu có thể… mình cùng nhau đi tiếp, anh nhé?
Em yeu anhh và luôn như vậy 💗